Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, từ hồi bạn
bè tôi còn được ba mẹ chúng đèo trên những chiếc Honda, Dream hay Wave cũ thì
tôi đã được ngồi chễm chệ trên chiếc Chevrolet Captiva. Lúc ấy tôi sung sướng,
tự hào và cũng tự mặc định cái tư tưởng “Việc quái gì phải lo cho tương lai, vì
cái tài sản kếch xù ấy sớm muộn gì chả là của mình”…Những đêm nhậu nhẹt, những
lần đi bar vì chán cảnh đi về trong căn nhà lạnh lẽo ấy. Ở cái độ tuổi 16, 17
lúc đó tiếng nhạc xập xình, tiếng leng keng của những lần chạm chén, tiếng rồ
ga trong đêm tối là thú vui của tôi. À thì ba mẹ tôi còn bận, bận trông nom cho
cái cơ ngơi to bự ấy kia mà…Tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên răn của ba
mẹ, người thân tôi ghét khi bị nói con phải làm thế này, thế nọ.
Cho tới một lần từ trường trở về, quần áo xộc xệch,
mặt mày thâm tím vì “trận chiến” hồi nãy với thằng cùng khối. Chưa kịp vào nhà
thì một người đàn ông bước ra kéo tay tôi lên chiếc xe máy đời cũ của ông ấy.
Chắc tại vì “mất sức” tôi không chống cự, không tỏ ra bực bội mà chỉ ngồi yên
sau xe. Xe dừng lại trước 153 Xô Viết Nghệ Tĩnh (Bình Thạnh) đọc tấm biển “Trung
tâm Bảo trợ Trẻ tàn tật mồ côi Thị Nghè” tôi mới tự nhủ: “Chậc ! Sao lão già
này lại lôi mình tới đây nhỉ ? Rõ ràng mình còn đủ tay đủ chân, ba mẹ thì vẫn sống
sờ sờ ra đấy mà !”
Chưa kịp nói gì đám con nít đứa sứt môi, hở miệng,
đứa cụt tay, đứa chân đi khập khiễng, rồi có cả những đứa ngồi xe lăn vẫn cố dồn
hết lực vào đôi tay để xe “lăn” tới không biết từ đâu chạy tới đã láo nháo “A !
Thấy Hiếu ! Thầy Hiếu tới kìa tụi bây ơi !”
Đứa cầm tay, đứa ôm chân, đứa léo nhéo câu gì trong
cổ mấy câu như trách móc “Sao lâu nay thầy không tới?”. Tôi đứng như trời trồng,
chôn chân tại chỗ vài giây thì có đứa tầm trạc tuổi em gái tôi ở nhà khẽ nhìn
tôi mỉm cười rồi bảo:
- Anh qua đây chơi với tụi em !