Từng một thời gian dài bị rẻ rúng, xe đạp đang quay trở lại một cách ngoạn mục, thong dong và kiêu hãnh hoà vào sân khấu giao thông đô thị hỗn loạn.
LỘI NGƯỢC DÒNG
Những người từng bi quan về tương lai của xe đạp như tôi cách đây chưa đến chục năm, giờ hoàn toàn có thể lạc quan khi chứng kiến những chiếc xe không khói này nhẹ nhàng trôi trên các con phố. Có một điều gì đó kỳ diệu đã thay đổi trong suy nghĩ của không ít người phố thị về xe đạp. Nếu những năm 2000, xe đạp bị ép vào lề đường một cách thê thảm, thì giờ đây người ta đi xe đạp mà không còn cái vẻ yếm thế của một loại phương tiện tốc độ chậm chậm và rẻ hều "vứt đi không ai lấy". Dù vẫn chỉ là thiểu số trên đường, nhưng rõ ràng, ngày càng nhiều người đi xe đạp trên các con phố.
Hồi ấy, những người đa cảm dễ tủi thân khi đi xe đạp. Còn nhớ, khi mới quen bạn gái, chở cô ấy đi ăn phở khúc đầu đường Cao Thắng còn bị chủ quán hạch sách để gọn xe đạp vào nhường chỗ cho xe máy, đại loại là "xe đạp thì sợ gì mất, để xa ra đằng kia". Thậm chi gửi xe đạp vào bãi còn không được nhận vì "hết chỗ". Nếu may mắn được "chen vành" vào bãi gửi xe hay tầng hầm khách sạn, siêu thị thì cũng được lùa cả vào một góc kèm theo cái hất hàm "không cần vé". Thân lạch cạch đi như bò ra đường, chẳng thà bỏ ra vài triệu mua con xe tàu rởm còn đỡ ức hơn. Thế là xe đạp cứ dần bị bỏ rơi, chỗ của nó là trong nhà trọ sinh viên nghèo hay dành cho những ông bà lão chậm chạp không bắt kịp tốc độ hiện đại. Đường phố ngập tràn cho ô tô, xe máy, khói bụi, tiếng còi xe.
Bây giờ khác nhé. Đừng có vội coi thường những người đi xe đạp. Không chỉ là phương tiện di chuyển, đi xe đạp giờ là thú chơi, thậm chí là chơi sang. Lái xe ô tô nhìn thấy xe đạp có khi chả dám liếc nếu biết mức giá hàng chục, hàng trăm triệu, thậm chí có thể cao hơn nữa cho chiếc "xế độp". Dân chơi xe không chỉ mua nguyên chiếc mà còn mày mò đặt mua đồ về lắp ráp để thành hàng độc theo đúng ý, khiến giá chiếc xe có thể ngất ngưỡng. Một chiếc khung bằng sợi carbon "hàng thửa" phải đi cùng với bộ vành hay bàn đạp cùng chất liệu. Tất nhiên, một cái ghi-đông vừa tay, một chiếc yên êm ái cùng các trang thiết bị như đèn trước, đèn hậu hay đèn xi-nhan là điều khó có thể thiếu. Sắm xe xong lại phải có trang phục nai nịt và mũ bảo hiểm cho bằng anh bằng em...
Không chỉ "đua" kiểu dáng và chất liệu hiện đại, cộng đồng chơi xe còn có cả nhóm khá đông những người sưu tầm xe cổ. Nếu không tìm được đúng phụ tùng còn thiếu, họ có thể cất công đặt tận bên Pháp để mua những bộ phận cũ của xe nguyên bản. Giá tiền của một chiếc xe nguyên bản hoàn toàn cũng là con số không thể đoán, bởi nó phụ thuộc vào tình yêu của người đang sở hữu và độ đam mê của người mua. Riêng diễn đàn xedap.org đã có trên 43.000 thành viên. Con số ấy phần nào cho thấy sức thu hút mạnh mẽ của xe đạp thô sơ trong kỷ nguyên thẻ nhớ 32GB chỉ nhỏ bằng nửa con tem.
Dân chơi ngoài việc lên diễn đàn chia sẻ, họ còn tụ tập hàng tối, hàng tuần tại những con đường mới kè thơ mộng bên Thủ Thiêm hay thong dong nơi đô thị Phú Mỹ Hưng. Hứng lên thì tụ hội, cùng đạp xe đến những vùng xa tít mù tắp để thoả thú vui ngoạn chả khác gì những tay chơi mô tô phân khối lớn hay những thiếu gia thích chơi siêu xe. Thích thì cắm trại ngủ lại đêm trong vườn trái cây trĩu ngọt Tây Nam bộ, sáng hôm sau lại thong dong trở về thành phố ầm ĩ, hỗn loạn của thường nhật. Đó không chỉ là cách xả căng thẳng của cuộc sống mà đã trở thành một thú chơi tao nhã.
TUYÊN NGÔN VỀ LỐI SỐNG
Đừng vội nghĩ người ta chỉ đạp xe đạp vào những dịp tụ tập, để tập thể dục hay chỉ để khoe khoang. Rất nhiều người bạn của tôi dùng xe đạp như phương tiện di chuyển chu yếu hàng ngày. Ăn sáng, đi chơi, ăn tối, đi làm, gặp đối tác... tất cả đều bằng xe đạp. Tôi cảm nhận một sự sang trọng nhất định ở những con người này bởi họ biết cách sắp xếp, làm chủ thời gian của bản thân. Có thể gọi điều đó là gì nếu không phải là sự tao nhã ? Góc nhìn chậm rãi, nhàn hạ từ những chiếc xe đạp chắc chắn đáng yêu và gợi mở cảm xúc, sức sáng tạo hơn nhiều lần. Thậm chí, có thể coi là đẳng cấp.
Tôi không bao giờ phân biệt việc đi xe đắt tiền là xấu hay chơi trội. Cứ đi xe đạp thường hay xe đạp điện là tôi đã thấy người ấy rất đáng trân trọng. Khó có thể phủ nhận rằng thú chơi xe đạp cầu kỳ đã góp phần gây dựng nên một phong trào đi xe như ngày nay. Tuy nhiên, cũng cần nhắc lại một chút là trước đây vài năm, nhiều văn nghệ sĩ, nhà báo, những người làm nghệ thuật và cả những người bình thường khác đã bắt đầu đi xe đạp, đồng thời kêu gọi cộng đồng đi xe đạp.. Hồi ấy, họ đi trên những chiếc xe bình dị, không quá cầu kỳ hay đắt tiền như bây giờ. Cứ lặng lẽ đi một cách yên bình giữa những đám đông hỗn loạn xả khói và bấm còi inh ỏi một cách vô thức trên đường. Cá nhân tôi nhìn những chiếc xe đạp đi thong dong như những điểm sáng văn minh.
Nhiều lúc bất chợt cũng thấy "tự hào" về sự phát triển của các thành phố lớn ở nước ta.. Đến cả những con phố hẹp nhất ở trung tâm Hà Nội hay Sài Gòn cũng có đến bốn làn xe ô tô và xe máy. Xe đạp và người đi bộ sẽ mạnh ai nấy đi trên vỉa hè hoặc lấp vào những chỗ trống còn sót lại bên đường. Thực tế là xe đạp vẫn phải chen vai thích cánh để cố giành lấy một phần ít ỏi trên đường, đa phần đầy ổ gà và nắp hố ga xóc lộn ruột. Ở nhiều nước, xe đạp được đặc cách đi những con đường riêng, tuy nhỏ nhưng ngắn hơn đường mà xe hơi phải đi. Thậm chí luồng xe đạp luôn được ưu tiên thòi gian chờ đèn đỏ ngắn hơn. Có nước còn lập những bãi xe đạp cho mượn miễn phí để người dân hạn chế đi xe hơi ra đường mà vẫn không mỏi chân vì đi bộ.
Có lần tôi chợt nghĩ, đáng nhẽ những người đi xe hơi nên dành ra một cái quỹ để ủng hộ cho những người đi xe đạp. Quỹ ấy để bù đắp khoảng không trên đường và độ ô nhiễm không khí, ô nhiễm tiếng ồn mà cộng đồng đi xe đạp đã dành lại cho những người đi ô tô, mô tô đang sử dụng. Quỹ ấy dùng để khuyến khích người ta mua xe, làm những con đường riêng cho xe đạp hay mở các bãi cho thuê xe giá rẻ phục vụ cộng đồng. Tất nhiên, những người đi xe hơi và xe máy sẽ khó có thể đồng ý bởi họ đang phải gánh quá nhiều loại phí, nhưng nếu nhiều người đi xe đạp hơn thì nghiễm nhiên người đi xe cơ giới sẽ có thêm không gian để đi trên đường.
Tất nhiên, việc đó ngoài tầm quyết định của cộng đồng những người đi xe đạp. Họ vần cứ đi thong thả trên phố bằng sự kiêu hãnh "quay đều, quay đều". Mỗi người đi xe đạp, dù sang trọng đắt tiền hay vừa tiền bình dị, hoàn toàn có thể tự hào mình đang góp phần nhỏ bé cho cuộc đời bớt ồn ào và ô nhiễm hơn.
Đúng thế không, bạn hữu của tôi ?!
Charles.Hiếu
vifafair 2013, vifahome 2013, vifa fair 2013, vifa home 2013, hawa, hawa corp, hawacorp, gỗ liên minh,