Trưa nay trời đổ mưa
to, sấm chớp liên hồi. Tưởng tượng nếu đang ngồi dưới một mái nhà lợp tôn nào đấy
chắc chắn mưa sẽ cường, la hét, gầm rú liên tục . Mình lờ ngờ là tụi nó đang tắm
mưa. - Tụi này bị gì mà cứ la hét ỏm tỏi như điên vậy. Ngày xưa đi tắm mưa, mưa
càng lớn thì càng khoái mà... À, ra là mình đang nhớ ra, mình cũng đã trải qua
cái thời ham mê tắm mưa như thế…
Ôi, cái thú tắm mưa !
Tắm mưa thật ra chẳng
có gì, ấy thế mà vui thật. Cứ mùa mưa về là mình lại khấp khởi cầu cho trời mưa
thật lớn, thật dai. Tới lúc mưa lớn thật rồi lại lo khấn trong bụng và ráng đợi
thêm một chút để coi mưa có dai không, nhưng thường là chờ không tới vài phút
mình đã mừng húm la lên “con đi tắm mưa nhe” và lôm côm xách theo đồ nghề là cục
xà bông chạy ra. Nhưng khổ nỗi 10 lần thì hết 9 lần chưa gội được cái đầu, mưa
đã ngớt hạt, ráng nề nà, nấn ná, nán lại một hồi thì mưa không lớn lên mà là…nắng
lên….. Tắm mưa nhiều khi nó “nhọc công” và trớ trêu như thế đó.
Và mình biết được là,
nên thử đứng chỗ mấy cái máng xối. Hic, dơ vậy sao? Nào là rác rến, lá cây, bụi
bặm trên mái nhà, chưa kể nhiều khi mấy con mèo, con chuột, con chim, con gì gì
đó, nó leo lên đó chơi bời rồi làm mấy bãi hể hả trên đó ai mà biết được! Chưa
kể giun dế. Rồi lại gặp cái xóm mình ngày xưa "mìn" hơi bị nhiều, nhà người ta
nuôi chó hay thả ra lung tung. Bởi vậy, lúc mưa ngập, ai biết là chỗ nào vừa là
chỗ có mìn đó để tránh chứ, chưa kể nước cứ nhập lủng mủng thế kia rồi làm sao
sạch. Bởi vậy, tắm mưa trong sân không sao, còn đi ra ngoài tắm mưa với con nít
hàng xóm, mình có chút ít cái gọi là ham vui nhưng vẫn ớn ớn nhưng nhìn chung đề
phòng cảnh giác không được lâu cho mấy, thấy mấy đứa hàng xóm chui lại ngồi ở mấy
cái máng xối thật. Nước đổ ào ào lóa xóa hụt hịt, tụi nó thì cười la rủ rê này
nọ rất khoái chí, còn mình, mình cũng chẳng nhớ lúc đó mình có chui lại hay
không. Chắc không. Mà cũng quên rồi. Chỉ nhớ là vui.
Và, mình đã qua cái tuổi
tắm mưa đó thật rồi. Trong danh sách những điều có thể làm trong mùa mưa từ lâu
đã chẳng còn cái hoạt động gọi là tắm mưa đó nữa. Lâu rồi cũng chẳng màng nhớ đến
cái niềm vui ngày xưa đó chính xác là như thế nào để mà nhớ mà tiếc.
Bây giờ thấy thật ngại
cái mùa mưa. Không bàn tới chuyện ướt át hay thế nào mà trước tiên là chuyện đường
xá trơn trợt, sình lầy. Ráng đi cẩn thận thế nào rồi cũng bị mấy cái xe khác
tóe sình đen vào quần áo, chạy trên mấy con phố ngập nước như sông, nước bắn
tung tóe khắp nơi và lạnh căm, mình lại âm thầm vui vui một niềm vui con trẻ.
Nói chung, nói tới nghịch nước và tắm mưa thì dường như tất cả những gì trong
trẻo, nghịch ngợm của cái tuổi lóc nhóc, lông nhông, lại tràn về, trong mát
không thua gì những cơn mưa rào.
Mình bỗng nhớ ra rằng,
không phải cơn mưa nào cũng buồn, và không phải cơn mưa nào mình cũng chỉ nên tỏ
ra bình thường vô cảm, rằng mưa thì là mưa chứ sao…
Mưa không màu nhưng lại
mang trong mình những ký ức nhiều màu sắc. Có những ký ức mưa ngộ nghĩnh, có những
ký ức mưa lãng mạn, có những ký ức mưa u sầu, có những ký ức mưa lặng lẽ, có những
ký ức mưa ẩm hốc, ủ ê… và cũng có những ký ức mưa thật tinh nghịch, hồn nhiên,
ngọt lành như thế đó.
Mưa của người lớn và
mưa của con nít có khác nhau nhiều không nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét