Mấy
tháng nay, tôi giận một người bạn chỉ vì gọi điện cho anh không được, mặc dù điện
thoại anh vẫn đỗ chuông. Tôi gọi cho anh, không có việc gì phức tạp đến nổi anh
phải né tránh, chẳng qua là gọi để chia sẻ công việc trồng phong lan. Như anh từng
nói với tôi, phong lan có sức quyến rủ kỳ lạ, hễ dính vào nó là đam mê, mà khi
đã đam mê thì cần có người chia sẻ. Nhưng khi tôi cần anh chia sẻ thì gọi điện
anh không bắt máy.
Từ
khi loài người sáng chế ra cái điện thoại di động, nó mang lại cho đời sống
chúng ta hàng trăm thứ tiện ích và hữu ích, nhưng, có lẽ nó cũng mang lại cho
chúng ta một nỗi bực mình khi gọi hoài mà bên kia không cất tiếng a-lô.
Lúc
đầu, tôi tự an ủi mình bằng ý nghĩ rằng chắc anh quá bận với công việc giảng dạy
ở các trường đại học. Nhưng dần dà, tôi hiểu đó không phải là lý do, bởi dù bận
đến đâu thì cũng có giờ nghĩ trưa, cũng còn buổi tối, khi mở máy ra, nó hiện
lên bao cuộc gọi nhỡ, bao tin nhắn mới.
Nhiều
người, nhất là những người nổi tiếng, những người có quyền cao, hoặc những kẻ lắm
tiền, khi thấy điện thoại hiện lên số lạ, họ không bắt máy. Nhưng tôi không thuộc
ba loại người trên, tôi có thói quen, mỗi khi thấy cuộc gọi nhỡ, dù là số lạ,
tôi vẫn phải gọi lại để xin lỗi vì sao lúc đó tôi không bắt máy, vì bỏ quên điện
thoại ở đâu đó, hoặc vì lúc đó hai tay đang làm việc dưới nước, dưới bùn. Bởi
tôi nghĩ rằng, khi người ta gọi đến mình, chắc hẳn phải có một nhu cầu tối thiểu.
Tôi
có người bạn, cách đây hai năm, thỉnh thoảng anh đến cơ quan hoặc đến nhà tìm
tôi mà không hề báo trước. Tôi nói sao không gọi điện báo một cái, lỡ tôi đi vắng
thì sao, anh cười, nói quen rồi, cái thói quen hồi chưa có điện thoại.
Hồi
chưa có điện thoại ! Một câu nói bình thường mà gợi biết bao kỷ niệm buồn vui.
Cách đây hơn ba mươi năm, tôi làm việc cho một tiệm vẽ truyền thần ở một góc phố
Cà Mau. Có một chiều cuối năm, chạnh lòng nhớ người bạn gái ở ngoại thành, tôi
lội bộ đi thăm, lang thang trên con đê dài hơn mười cây số. Khi đến chỗ con đập cách nhà cô ấy
vài trăm mét thì mới hay đập bể, nước chảy băng băng như cắt, trời chạng vạng,
ngồi chờ hơn nửa giờ không thấy xuồng qua. Nhìn mặt nước rộng gần hai mét, tôi
cứ phân vân, không lẽ lội bộ trở về. Cuối cùng, tôi lấy hết sức lực, co giò nhảy
qua. Một cái bùm ! Tôi hì hục chiến đấu với dòng nước siết, mất mấy phút mới
leo được lên bờ. Trong bóng đêm, gió bấc thổi vù vù, lạnh cóng, lại phải đứng
trước sự phân vân, không thể mang cái thân ướt đẩm thế nầy bước vô nhà cô ấy, lại
càng không thể chịu lạnh trở về trên đoạn đường hơn mười cây số. Chợt nhớ có nhà
thằng bạn ở cách nhà cô ấy vài ba trăm mét, tôi co người, cắn răng chạy đến. Nó
lấy quần áo cho tôi thay rồi luộc con gà, hai thằng ngồi nhậu.
Sáng
hôm sau, tôi hình dung một cuộc gặp gỡ, cô ấy sẽ cảm động biết chừng nào khi
nghe tôi kể về tai họa của con đập bể. Nhưng than ôi, cô ấy đã xuống tàu đò đi
chợ lúc hừng đông ! Thơ thẩn, ngậm ngùi, tôi lang thang trở lại. Cũng may, con
đập bể giờ đã có ai đó bắc chiếc cầu tạm đi qua. Gần ba giờ sau, tôi trở về tiệm
vẽ, chị bán thuốc lá phía trước cho hay: “Có một cô gái đứng ngoài cửa tiệm chờ
cậu hơn tiếng đồng hồ, tôi nói chắc là hôm nay cậu đến trễ, chờ hoài không được,
cổ mới vừa đi”. Tôi hỏi chị thấy cô ấy ra sao, chị nói ngắn gọn: “ Cao ráo, tóc
dài chấm lưng, cặp mắt buồn buồn, mặt hiền, rất dễ thương”. Vậy là đúng rồi !
Tôi co giò chạy xuống bến tàu, nhưng lại than ôi ! Tàu vừa xuất bến ! Tôi chỉ kịp
thoáng thấy “ cặp mắt buồn buồn, mặt hiền, rất dễ thương”.
Rồi
vì cuộc mưu sinh, tôi làm kẻ giang hồ vặt, mất liên lạc mấy năm, cô ấy lấy chồng,
chưa kịp nghe tôi kể câu chuyện về một buổi chiều chạng vạng, gió bấc thổi vù
vù, có một gã si tình loi ngoi giữa con đập bể ...
Hôm
qua, con gái tôi từ bên kia bờ đại dương gọi điện về, nói cha lên skype, mang
laptop ra vườn cho con xem cây trái, phong lan nhà mình bây giờ ra sao. Lúc ấy
tôi đang nằm đọc Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức, đoạn nói về Tổng
binh Trần Thượng Xuyên và Tổng binh Mạc Cửu. Chẳng có gì gọi là sự trùng hợp ngẩu
nhiên giữa cú điện thoại của con gái và những câu chuyện trong sách, nhưng tôi
lại nghĩ ngợi lung tung. Rằng, năm 1679, Trần Thượng Xuyên cùng ba ngàn tàn
quân của nhà Minh sang nước ta tỵ nạn nhà Thanh, Chúa Nguyễn mở lòng đón nhận,
phong cho ông chức Tổng binh và cho khai phá đất Đồng Nai, lập nên Đại phố châu
đồ sộ. Cũng thời điểm ấy, Mạc Cửu, cũng một di thần nhà Minh từ Lôi Châu sang
khai phá đất Hà Tiên, lập nên tiểu vương quốc và xin làm thuộc quốc của nhà
Nguyễn. Câu chuyện lịch sử của người Minh Hương ai cũng biết, nhưng bất ngờ từ
cú điện thoại của con gái từ bên kia bờ đại dương gọi về đòi lên skype để xem
khu vườn, cây trái, phong lan với khoảng cách nửa vòng trái đất làm cho những
câu chuyện trong sách bật lên trong tôi câu hỏi, rằng, khoảng cách giữa hai miền
đất Đồng Nai với Hà Tiên của hơn ba trăm năm trước là rừng thiêng nước độc, là
sông núi cách ngăn, vậy thì bằng cách nào để hai vị tướng ấy kết nghĩa thông
gia: Trần Đại Định - con trai của Trần Thượng Xuyên kết hôn với Mạc Thị Kim Lan
- con gái Mạc Cửu ? Trần Đại Định sau khi nối ngôi Trần Thương Xuyên, bị tướng
Phúc Vĩnh vu oan và chết oan trong ngục thất, anh trai của Mạc Thị Kim Lan là tướng
Mạc Thiên Tứ cho người ra Trấn Biên rước em gái của mình trở về với đất Hà
Tiên.
Phải
chăng, người xưa giải thích rằng: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ?
Hồi
chưa có điện thoại !
Một
hôm, những thằng bạn cũ gặp nhau, đứa nầy nhìn tóc đứa kia, những mái đầu lơ phơ
sợi trắng, nhắc lại những câu chuyện của ba mươi năm về trước, “hồi chưa có điện
thoại”, nhớ nhau là cỡi xe đạp đi tìm, không hẹn trước, vậy mà cứ quây quần, bù
khú, rượu cây lý, bia lên cơn, cóc ổi vỉa hè. “Hôm qua tao tìm mầy cả buổi”, những
lời trách móc nghe sao mà quá dễ thương, những câu chuyện tìm nhau của cái “hồi
chưa có điện thoại”, bạn đi tìm bạn, cha đi tìm con, con đi tìm cha, chồng đi
tìm vợ, vợ lặn lội tìm chồng, người yêu tìm kiếm người yêu... những chuyến
xe, chuyến tàu băng qua bao vạn lý, chở nặng nỗi nhớ thương và khát vọng...
Những câu chuyện cảm động ấy tưởng như mới hôm qua mà đã trở thành cổ tích khi
điện thoại, tin nhắn, mail, chat, skype... rút ngắn khoảng cách giữa con người,
thu hẹp trái đất trong chiếc iphone.
“Hôm
qua tao tìm mầy cả buổi !” Lời trách dễ thương ấy giờ được thay bằng câu nói bực
mình: “Hôm qua tôi gọi mấy lần mà anh không bắt máy”, hoặc: “Tôi nhắn tin, tôi
gởi mail mà không thấy anh trả lời”.
Nghĩ
tới nghĩ lui, dường như tôi không còn buồn giận cái anh bạn trồng phong làn của
tôi nữa, bởi người xưa đã nói: Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét