Nếu
như rượu là thứ luôn cho tôi ít nhiều sự liều lĩnh, cafe mang đến những nỗi niềm
bay bổng, thì trà chính là sự tĩnh lặng tuyệt đối của tâm hồn. Trong veo và
ngát xanh như một sớm mùa thu trong trẻo, tách trà thơm ngát là tấm gương thanh
sạch để ta soi lại lòng mình. Trà không đem đến một giá trị ngoại lai, nó là
chính là dư vị tâm hồn thuần khiết nhất của mỗi con người.
Mọi
người thường hay quen với cụm từ “bạn rượu”, “bạn nhậu”, nhưng tôi vẫn thích nhất
hai từ “bạn trà”. Có lẽ, chỉ với trà, con người ta mới thật sự cần có một tri
âm chăng. Dẫu rằng trong các quán trà cũng luôn có ấm độc ẩm cho một người, nhưng
trà rót ra một chén sao cứ thấy trống trải đến lạ lùng.
Những
dòng chảy xuôi ngược của cuộc đời bỗng chốc như dòng trà xanh ngát lặng lẽ tuôn
ra từ vòi ấm thô mộc đơn sơ, đọng lại trong veo trong chiếc chén men rạn bé bỏng.
Đôi
khi, yêu lắm những người bạn của tôi, dù chẳng mê trà nhiều vẫn bằng lòng cùng
tôi uống một ấm đối ẩm trong quán nhỏ bình yên và lặng lẽ. Tôi chẳng sành trà lắm
như những bậc cao nhân thuở xưa, thích trà vì tính cách của nó nhiều hơn là hương
vị.
Nên
đôi khi, một “bạn trà”, chỉ đơn thuần là người chịu náu mình cùng tôi trong góc
trà nhỏ bình yên trốn mùi vị chao chát, ồn ã của cuộc đời.
Đâu
phải ngẫu nhiên mà thứ đồ uống này lại mang trong mình hương vị thanh cao khiết
trinh đến vậy. Khởi nguồn từ đất trồng, khí núi, nắng mưa, sương gió rồi ươm bật
thành lộc non, lá nõn, đến khi được hái, sao, pha chế thành ấm trà ngon. Đó là
cả một hành trình dài mê mải mà mỗi chặng, mỗi bước đều phải đạt đến trình độ
nghệ thuật mới cho ra được một chén trà ngon viên mãn.
Mỗi
khi bưng một tách trà trong veo đượm một màu lá biếc pha lẫn nắng vàng trong
lòng bàn tay, tôi lại mơ màng nghĩ đến những đồi chè trùng điệp xanh gối lên
nhau, những ngón tay thiếu nữ đồng trinh thon dài khẽ bấm vào từng đọt non xanh
còn e ấp nhựa. Trà là thức uống tinh tế nhất trong tất cả những thức uống ở cõi
nhân sinh này, và có lẽ chính bởi sự tinh tế ấy, nó là thứ gần với tâm hồn ta
nhất.
Tôi
vẫn nghĩ rằng, người ta chẳng uống được trà khi tâm hồn đầy rẫy những sự bon
chen cùng lo âu, nghi ngại. Khi chầm chậm xoay chén trà nhỏ xíu đượm hương
trong tay mình, tôi chẳng tìm một sự “đồng lõa” cho bất kỳ ý nghĩ điên cuồng
nào, chỉ đơn giản muốn soi lại lòng tôi, thật chậm, thật yên. Hương trà thanh
thế, màu trà trong thế, đâu có hợp với những tính toán vụn vặt, nhỏ nhen.
Có
người như tôi, thích uống rượu một mình. Có người lại thích rượu trong không
gian náo nhiệt. Nhưng chỉ với trà, dù là ai cũng cần phải uống trong tĩnh lặng.
Không gian trầm mặc tự toát ra từ ấm trà thơm hương dễ đưa người thưởng thức
vào mặc tưởng.
Bởi
vậy, khi nâng chén trà trong tay, hãy bỏ hết xuống những phiền muộn của đời. Chỉ
trong khoảnh khắc thôi, hãy để tâm hồn mình được thảnh thơi và yên lặng. Ai ở đời
cũng thích sự rõ ràng. Nhưng đôi khi, sự yên lặng mới là giải thoát cho mọi việc.
Chén trà thơm dạy cho tôi biết sự yên lặng giản đơn nhiều khi cao quý hơn mọi
ngôn từ.
Chẳng
thể say trà như rượu, chẳng mơ mộng được như cafe, tách trà như cơn mưa trong
lành nhẹ nhàng gột rửa đi mọi bụi bặm, trả lại cho tâm hồn sự trong lành như vốn
có. Sự yên lặng của trà cũng giống như một cơn mưa vậy, nhẹ nhàng, dầm dãi mà
thấm đượm rất lâu.
Ngày
hôm nay, mùa thu Hà Nội thoắt nắng thoắt mưa như một cô gái kiêu kỳ đỏng đảnh,
tôi trốn trong một góc quán quen, tự rót cho mình một tách trà và…yên lặng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét