Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

TRÁI TIM TÔI TAN CHẢY



Trái tim tôi tan chảy mỗi khi hai đứa bên nhau. Khi tôi nhìn em... em nhìn... đằng trước, đằng sau và không quên nhìn xung quanh... em phải nhìn kỹ lưỡng vài lần xem có ai "đang dòm ngó theo dõi mình không?" và đến khi chắc chắn không gặp ai quen biết thì em mới ban cho tôi một ánh mắt tình tứ... (có lẽ vì em sợ người quen bắt gặp sẽ trêu.)

Trái tim tôi tan chảy khi mỗi lần cùng em lên cầu Long Biên cầu nguyện bên chiếc khóa tình yêu vĩnh cửu mà có lần em và tôi tự tay “phập” vào thành cầu. Chiếc chìa khóa được phóng sinh ngay sau đó chắc đã yên nghỉ nơi đáy sông hoặc bị sóng ngầm đưa về miền đất mới… Tôi vốn chẳng biết gì chuyện cầu nguyện, chỉ biết lẽo đẽo chở em đi trong tâm trạng phơi phới của một kẻ đang yêu cuồng si. Rồi khi em chắp tay, tôi cũng cầu khấn “như đúng rồi” nhưng thật chất là đang “ti hí” nhìn những con sóng đuổi nhau nơi tràng giang, tai cố căng để nghe những tiếng trầm bổng đang hòa quyện cùng tiếng gió, cũng có lúc tôi cười một mình hạnh phúc vì nghe thấy cả tên mình trong những lời thì thầm to nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện kia… Trước lúc đi em bảo em sẽ cầu cho tôi và cho em, cầu cho những điều tốt lành sẽ đến với cả hai đứa, chuyện công chuyện, chuyện gia đình… Nhưng lúc cầu xong tôi hỏi: “Người yêu anh cầu ước gì đấy?” Em lại bảo: “Nói ra mất thiêng, em không nói đâu…”, “Nói cho mình anh thôi, sẽ không ai biết đâu, em cầu gì thế…?” “đã bảo là không mà!”… buồn cười em của tôi thật đấy nhỉ?.


Trái tim tôi tan chảy khi lần đầu tiên được em mời về nhà chơi... như sợ tôi từ chối, em đã lăng-xê rằng "nhà em nhiều món ngon lắm... nào là anh sẽ được ăn bánh chưng nhưng không phải chưng mà là rán, anh sẽ đuợc ăn sấu muối rất ngọt được phủ đường đựng trong những cái lọ rất đẹp và được ăn bánh gai những không hề có gai..." và rồi em vứt một cái nhìn tinh nghịch phán một câu đầy thách thức như "reo vần": "Hà Nội nhiều món ngon... nhưng muốn ăn là một phải lon ton đi khắp phố hai là nhí nhố đi vòng vèo và cũng có thể ruột gan sẽ lèo phèo vì đói"! ... Rối thế nào nữa nhỉ? Em vẽ một viễn cảnh thơ mộng "đầy hấp dẫn" khi đi dạo bên hồ Gươm, "nếu may mắn anh sẽ được gặp cụ rùa, cụ nhìn anh, anh nhìn cụ... hai bên cùng nhìn và tha hồ thán phục nhau". Chẳng để tôi cười ha ha lâu vì những câu nói sưu tầm trên mạng đầy khóa chí em đã "đe nẹt" ngay: nhưng mà anh cũng đừng có tưởng là gặp được người quen khi có ai gọi anh là "anh giai" đấy nhé! mất mạng như chơi! Khi tôi hỏi: Còn gì thú vị nữa không? Em đã phá lên mà rằng: thế anh muốn gọi là "sếp" không?. "Có, nhưng anh có lãnh đạo, quản lý ai đâu mà được làm sếp chứ!". "Chẳng cần, anh chỉ cần vào quán karaoke là được thăng chức ngay, tin không? Vào thử coi"!. Tôi đùa lại "ra Hà Nội vào mùa hoa sữa còn được ngửi mùi hoa sữa và được hoa sữa ngửi lại bằng cách rắc sữa lên đầu đúng không???", em đã lườm và nói với giọng "sờ tin" đến 20 tuổi" "seo ăn bít"! Tôi lại phải khoe răng một cách miễn cưỡng "ha ha ha". Em của tôi vui tính quá.

Tôi còn nhớ như in cả cái đêm đầu tiên ở nhà em. Tôi được mời ngủ trong một cái giường cá nhân nhỏ trên một căn gác rất to giữa một con phố rất nhỏ. Khi màn đêm buông xuống, những âm thanh hối hả của cuộc sống cũng chỉ bớt đi chút ít chứ không "chìm" hẳn, tiếng xe cộ làm tôi khó đi vào mộng mị... "Sao thành phố của em ồn ào thế nhỉ? Chẳng tĩnh mịch giống thành phố của anh tẹo nào..." em đã lanh lợi: "Ơ hay, thế anh không biết thế nào là một thành phố đang ngủ à? Khi ngủ nó cũng phải trở mình và nghiến răng chứ"! Ôi, yêu sao cái nghiến răng làm mẫu của em hôm đó... "kèn kẹt... kèn kẹt... kèn kẹt" mà khiến ai đó trăn trở bao đêm...



Trái tim tôi tan chảy khi em nói "anh ơi ra đây em nói thầm". Nói thầm gì mà mẹ em ở tầng 1 cũng nghe thấy những câu chuyện của em khi em đứng ở tầng 3. Mẹ biết chuyện... em vẫn cứ khăng khăng "rõ ràng là em nói thầm mà, chỉ có anh mách thì mẹ mới biết thôi". Đã đến lúc anh cần biết... nếu tất cả những lần em nói với anh đều là "thầm" thì giọng nói thường ngày của em có độ vang bao xa ???

Trái tim tôi tan chảy khi em ôm chầm lấy tôi ở sân bay mỗi khi tôi đi xa về, ôm chặt, ôm chặt và nức nở, nức nở như chưa bao giờ được khóc. Em nói, vì tôi đi công tác xa vất vả, vì nỗi nhớ da diết của em dành cho tôi mà tôi đã được em "đón tiếp" bằng cái "nghi thức" trang trọng ấy! Em nói em nhớ tôi, tôi biết... chỉ một câu nói của em thôi cũng khiến tôi bị muộn ít nhất là 30 phút taxi vì tôi chẳng thể làm được gì dù là bắt máy trả lời cô tổng đài viên taxi đang thúc giục... Bao nhiêu năm bôn ba ra Bắc vô Nam, tôi mới lại bắt gặp một đôi má bồ quân với cái dáng vẻ bẽn lẽn nhường ấy, làm sao tôi có thể "chỉ đạo" được cái cổ "hãy quay đi đằng khác"! Tôi biết lúc ấy nhẽ ra tôi phải im lặng để tận hưởng chứ không phải huýt sáo như một thằng hâm để che dấu vẻ bối rối. Em là vậy... có sức mạnh hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Trái tim tôi tan chảy cả khi giọng em thốt lên trong đêm: "anh ơi em sợ" mỗi khi nhà em mất điện... hoặc giả có con côn trùng nào "láo toét" dám bén mảng đến nơi ngủ của em. Những dũng sĩ trong những câu chuyện cổ tích hay những chiến binh "trên con đường tơ lụa" mà tôi gửi qua tin nhắn hùng dũng đến mấy cũng chẳng thể trấn an được em... Em bảo: "chỉ có giọng nói của anh mới làm em bớt sợ hơn thôi"! Cũng có lúc em bảo "giá như có anh ở đây thì em sẽ chẳng sợ đâu". Thương quá, muốn gởi cho em cả trăm ngàn lời nói, vạn câu chuyện. Bấm nút gọi, đầu kia "bắt máy" vậy mà chẳng nói được lời nào mặc dù trong tâm trí vẫn ý thức được rằng "nói đi, có người đang muốn nghe mình nói" hơn là những tiếng ậm ừ và sự lúng túng bủa vây.

Thật khó có thể kể hết những gì mà em đã khiến cho trái tim tôi tan chảy. Chỉ biết rằng từ sâu thẳm trong tim tôi biết mình thật may mắn khi có em. Cảm ơn em!

4 nhận xét:

  1. Bài viết hay, đáng để đón đọc !

    Trả lờiXóa
  2. Khuc dao dau thi ok... cho xem khuc cuoi tac gia viet nhu the nao nhe !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Tri thu xep thoi gian qua ben em set bo anh san pham nha. Cho tin Anh.

      Xóa
  3. Anh Trí lên ý tưởng cho bộ sưu tập tượng Thánh Gia trong năm 2014. Em dự định sẽ chạy chương trình ngay sau tết Nguyên Đán.

    Trả lờiXóa