Cay đắng
làm sao, phải không anh ?
Khi trong ta
mỗi người một nửa
Em xót xa,
ngăn đôi dòng lệ ứa
Anh ngập ngừng
uống cạn chén biệt ly
Ta gặp nhau !
Đâu phải thuở
xuân thì
Càng không thể
trách nhau lới đã hứa.
Anh một lần bẽ
bàng duyên hương lửa
Em nửa đời ôm
gối chiếc chăn đơn
Biết yêu nhau !
Là oan trái tủi
hờn
Rối cuối cùng !
Mình xa nhau
mãi mãi …
Anh từ ấy !
Ra đi không
trở lại
Em miệt mài -
bầu bạn - kiếp thi nhân
Tim nhói đau !
Rạn vỡ đến vạn
phần
Hoàng hôn tím
sầu giăng.
Chiều tiễn biệt
Gọi tên anh !
Phương trời anh có biết ?
Kỷ niệm đau !
Thềm cũ biếc rêu Phong
Hồn chợt mênh
mang
Lòng tự nhủ
lòng.
Ta mắc cạn
tim hồng …
Người từ ấy !.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét