Nơi tôi lớn lên vốn là một giáo khu, vị linh
mục già đầu tiên đã chia đất theo mô hình văn minh nhất cho đến nay, những lô đất
vuông vức, và những con đường thẳng tắp cắt nhau theo hình bàn cờ. Tuổi thơ tôi
lặn lội trên những con đường ấy, đến trường, đến nhà thờ, đến nhà bạn, nhà dì,
nhà bà ngoại… Những con đường rợp bóng cây xanh, mượt mà cỏ dại, gió thổi êm êm
giữa những xóm thôn tĩnh lặng yên bình. Cát miền duyên hải trắng mịn dưới chân.
Mỗi lần về quê, tôi vẫn thường một mình đi
bâng quơ khắp các ngả, từ nhà bước ra rồi rẽ dọc, rẽ ngang, rẽ vô tình tuỳ hứng.
Vậy mà rẽ đến đâu cũng chạm vào ký ức.
Con đường này thân
thuộc lắm những đêm tôi đi xem ti vi ké ở xóm trên. Những ngày chưa có điện, cả
xóm có độc một chiếc tivi đen trắng, xem bằng bình ắc quy. Tội cho chủ nhà, cứ
bảy giờ tối dù chưa kịp ăn cơm xong cũng phải mở cổng đón khách, người lớn trẻ
con ngồi từ trong phòng khách tràn ra đến ngoài hàng rào, mê mẩn với phim hoạt
hình Hãy đợi đấy, đến Maika, Con bạch tuộc, Tình sử Angelic…Tôi xem phim xong
có khi mười một giờ đêm. Mọi người túa ra thật đông rồi rẽ dần các ngả, tan dần
những tiếng lao xao, tôi đơn độc một mình trên đường về, sợ ma ghê lắm nên
không dám đi chậm. Co cẳng chạy mà có cảm giác tim mình không nằm trong lồng ngực,
chân mình không chạm đất, nhảy qua cục đá này, tránh bụi cây chỗ này, tránh hố
sụt bên kia…hoàn toàn theo quán tính. Tôi thuộc lòng từng hòn đá, từng vết đất
nứt toác, từng hố sâu trên con đường đất đã bị mưa xói thành lồi lõm. Đêm không
trăng, không sao, trời đen kịt, bóng tối lấp đầy sau lưng trước mắt, những cành
xoài hai bên đường rủ xuống đầu, gió thối sau lưng như ai đuổi. Con đường ban
ngày quen thuộc vậy, ban đêm vẫn sợ…Những đêm có trăng có khi càng sợ, bởi bóng
lá rung rinh tứ phía. Có những đêm mưa, đường trơn ướt, đất hoá nhão. Một chiếc
dép bị đất sét níu lại dứt không ra, tôi không dám dừng lại để gỡ, vẫn phóng như
bay về nhà…Sáng mai đi tìm thì nước đã cuốn dép trôi nơi nào. Con đường này, suốt
tuổi thơ tôi đã giữ lại đến bốn năm chiếc dép như vậy.
akihiko hamada, john kirk, nguyễn quốc thông, steven townsend, toby bath, masaharu rokushika, ks wong, jan utzon,
Từ đây rẽ phải là con
đường tôi theo đám bạn hàng xóm đi đập chuồn chuồn. Mùa mưa, chuồn chuồn bay
ngay vai tôi thành từng đàn rập rờn đông đặc. Chúng tôi hái cỏ bó thành bó như
chổi, vừa chạy vừa đập tới tấp vào không trung, chuồn chuồn thi nhau rớt xuống
đất, bọn con trai đem về cho gà ăn. Cũng con đường ấy, những ngày mưa, lũ trẻ
chúng tôi chạy ùa ra tắm, thỉnh thoảng lại ghé vào nhà ai đó có máng nước,
tranh nhau chỗ đứng cho nước xối. Rồi rủ nhau đi bắt ễnh ương. Con đường đất đọng
nước thành nhiều vũng nhỏ. Ễnh ương và ếch nhái không biết từ đâu trôi về trong
đó. Sau mỗi cơn mưa đầu mùa lại nghe chúng kêu gào ỏm tỏi…
casta kitchen cabinet, công ty alc, ngô đình trúc, huỳnh công huân, theo hướng không gian, thiết kế pha lê sang trọng,
Nếu rẽ trái ngay ngã tư này, sẽ là con đường
dẫn xuống ruộng lúa, tôi hay đi dọc theo đó hái lá về cho thỏ ăn. Rồi có khi
quên mất nhiệm vụ mà lang thang theo chúng bạn hái lá để chơi đá gà, hái những
hạt nổ hoa tím bỏ vào miệng nhấm nghe nổ tách, tìm bắt những con cào cào châu
chấu giấu mình trong cỏ. Ham chơi đi lạc, có lần tôi lạc vào một đám ruộng trồng
hoa cúc, cúc tím, cúc đỏ…đẹp ngỡ ngàng như chốn thiên đường…Tôi ngồi đó ngắm suốt
cả chiều, để cả nhà đổ tìm khắp chốn.
Những con đường dọc
ngang vuông vức, xanh mát và vắng người. Tôi có thể nhặt nhạnh thời thơ ấu của
mình ở bất kỳ ngã tư nào. Đây là con đường đầy những cây dầu mà người lớn cảnh
cáo là có trái độc, phải tránh xa. Những đêm trung thu, đôi khi không có đèn
ông sao, lũ trẻ nghèo hái trái dầu khô xỏ thành dây rồi đốt. Còn con đường này
có bãi cát trắng tinh. Những đêm trăng sáng cả xóm tụ tập về đó. Người lớn tụm
năm tụm ba trò chuyện mùa màng. Trẻ con chơi rồng rắn lên mây, giật cờ…ngay giữa
ngã tư, cười la khản giọng, đêm về ngủ tha hồ nói mớ. Thắng trước mặt là con đường
có nhiều cây chùm rụm. Mùa thi, tôi bận học bài nên không đưa bò ra ruộng ăn cỏ,
chỉ tranh thủ chiều dắt bò dọc hàng rào cho nó gặm ít lá xanh. Ông hàng xóm tếu
tạo chọc “Mi cứ cho bò mi ăn chay rứa răng hắn có sức cày?”…
kian home center, nội thất nhà đẹp, cristina sanitary, mao trung home, mai anh home, , dp corp, không gian kính,
Những con đường xóm đều có bề ngang bằng
nhau, trừ con đường chính dẫn từ Quốc lộ vào nhà thờ, ngang qua trường tiểu học
của tôi có bề ngang tới hai mươi lăm mét. Vì vậy tên của nó là…đường Hăm lăm.
Nó đủ rộng cho xe cộ, phơi phóng khoai lúa và cả chơi đùa. Trên con đường đó
tôi theo bà đi lễ những sáng mờ sương, đeo cặp sau lưng đến trường mỗi ngày. Buổi
chiều, sau khi giúp mẹ nấu cơm xong, tôi thường chạy xuống đường Hăm lăm để chơi
với chúng bạn trong khi đợi ba đi rẫy về trên chiếc cộ bò quen thuộc. Tôi có thể
nhận ra con bò nhà mình và chiếc nón của Ba tôi từ rất xa. Ba ngồi trước, tay
vung vẩy cây roi. Con bò vàng dù vậy vẫn lững thững đi không vội vã. Những cây
mía non lòa xoà ra phía sau.
công ty ánh sáng âu, đạt minh wallpaper, công ty snd, minh hưng long, galaxy màn sáo cao cấp, galaxy blinds,
Khi ba đến gần, tôi sẽ chào đám bạn và sung sướng
nhảy lên cộ bò, ngồi lọt thỏm giữa rơm rạ, cày cuốc, thúng mủng, và bi đông nước.
Cùng ba về nhà. Lòng rộn rã niềm vui hầu như không lý do, tôi nghe bụng đói, và
mơ màng nghĩ về chén cơm nóng hổi với món trứng chiên mẹ đã dọn ở nhà.
Tôi nhớ những chiều ấy biết chừng nào. Ráng
vàng ráng đỏ hắt lên từ phía núi. Và gió lồng lộng thổi từ phía biển. Bầu trời
trên đầu ngả màu lam đậm, sâu thẳm. Mùi củi cháy trong bếp nhà ai lách tách. Và
đâu đó giữa những vòm cây vươn lên một sợi khói xám mỏng manh.
pardo design, landbond furniture, kom join stock company, ann's furniture, remix deco, cozy living, công ty khang phát,
Một lần, ba tôi bảo rằng cứ theo đường này đi
về phía Tây mãi sẽ gặp núi. Đi về phía Đông mãi là gặp biển. Tôi gật gù nói lớn
lên con sẽ đi hết đường này, từ biến đến núi. Ấy vậy mà tôi chưa đi trọn con đường
quê mình - để đến núi và đến biển - thì đã vội rẽ theo đường quốc lộ để đi xa…
Có phải vì vậy mà những con đường ấy cứ theo
tôi mãi…
Trong những giấc mơ, tôi vẫn thường thấy mình
lon ton như trẻ nhỏ, tha thẩn đâu đó bên những rào chùm rụm quê nhà.
jorn narud, tetsuo furuichi, lê thanh sơn, jonathan ward, john bilmon, silas chiow, hồ thiệu trị, ng lip joon, michel regembal, diễn đàn
Bạn viết tốt lắm. làm tôi nhớ đến tuổi thơ tôi
Trả lờiXóa