Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

MỘC MẠC SÀI GÒN


Sài Gòn thật sự muôn màu, muôn vẻ và dễ sống, dễ kiếm tiền. Dù là thành phố ồn ào náo nhiệt nhưng sức thu hút của thành phố quả thật mạnh mẽ. Dân ở các tỉnh vì sao muốn về Sài Gòn ở?

Ngồi ở ngã tư đường phố mà ngắm tất cả các loại xe cộ mới hiểu vì sao mọi người muốn về Sài Gòn sinh sống. Thật dễ sống vì thành phố này tuy rất phồn hoa nhưng cũng thật bình dị. Vì ai cũng có thể sống được. Nếu bạn là người chăm chỉ thì vào thành phố này chắc chắn bạn sẽ tìm được việc cho mình.

Có đủ bậc để cho con người ta nương nhau mà sống. Ngay chuyện nhậu nhẹt đã thấy quá rõ: người giàu vào nơi nhà hàng cao cấp, người bậc trung vào những nhà hàng bình dân và những người  thợ nghèo thì các quán cóc vỉa hè là nơi họ cũng có thể nhậu với những ly bia rẻ tiền.

Cà phê thì cũng đủ loại với từng giá tiền, với từng công việc. Nếu bạn tiếp khách sang trọng, làm ăn thì vô cà phê lịch sự với giá của ly cà phê khoảng trên 30 ngàn một ly, ngồi đồng từ sáng tới chiều, ngồi máy lạnh thật mát, đem laptop nữa là vô tư chát chít thoải mái, tránh cái nóng của Sài Gòn mà đỡ tốn điện ở nhà. Và không ai đuổi bạn cả. Còn chỉ là nghỉ chân thì tấp vào bình dân giá chỉ 7 tới 10 ngàn đồng thôi. Còn có cả cà phê bệt nữa. Có nghĩa là không cần quán, chỉ cần tới công viên gần nhà thờ Đức Bà thôi là sẽ có người cho bạn một tờ giấy báo, ngồi bệt xuống lề gạch là có cà phê đem tới tận nơi. Kể ra thì cũng thật thú vị khi được ngồi "bệt" xuống đất mà nhâm nhi ly cà phê toàn bắp rang.

Chuyện làm ăn thì thật sự nhiều kiểu để kiếm tiền. Một chị có thể làm nghề ép bọc lynon các loại giấy tờ, rất đơn giản chỉ cần một xe máy đậu ở vỉa hè và một máy nổ bé xíu trên xe là đã có thể ép keo cho các loại giấy tờ với giá rất rẻ.

Vỉa hè là nơi mà ban đêm bạn đi trên đường phố sẽ thấy quá nhiều kiểu kinh doanh tới bất ngờ. Anh chàng trẻ lấy một cô vợ trẻ, chiều xuống đẩy một xe inox trong đó có một dàn đầu máy ti vi ra vỉa hè, sắp bàn ghế ngay ngắn thế là đã trở thành một quán cà phê di động. Với cái giá quá mềm: 5000 đồng/ly cà phê đá là có thể xem một bộ phim tình cảm hay một phim kiếm hiệp. Mát mẻ và thoải mái hơn ở rạp hát nhiều. Bất ngờ là lại thu hút rất nhiều người xem.

Một cô có cửa hàng di động bán quần áo trên một xe máy ở đường phố. Vậy mà thật sự cũng có rất nhiều khách hàng tới mua. Nói chung họ có thể làm dạo bất cứ dịch vụ gì.

Một đứa trẻ bán vé số dạo, tôi hỏi nó một ngày kiếm được bao nhiêu tiền nó nói: cháu kiếm khoảng 200 ngàn. Không thể tin và hỏi: con đùa hay sao? Nó nói: cháu nói thật đấy. Và hỏi: tại sao con không đi học? Nó trả lời: quê cháu nghèo lắm, cháu bán vé số kiếm tiền cho gia đình. Không hiểu ai dạy nó mà nó nói rằng: học cũng thế thôi, có khi không bằng cháu bán vé số đâu.

Một anh thợ hồ ở Sài Gòn, lương thợ chính một ngày hơn 200 ngàn đồng đủ để cho vợ ở nhà mà không cần phải đi làm.

Điều mà tôi cứ thắc mắc hoài là tại sao Sài Gòn nhiều quán ăn và nhiều quán nhậu như thế? Vẫn đủ loại người để thích ứng với từng quán xá nên mọi người vẫn bảo nhau mở quán, mà thấy ít người dẹp quán. Có lẽ ai cũng kiếm tiền được cả nên họ mới đua nhau mở như nấm. Dù giá cả tăng vọt thì người Sài Gòn vẫn hình như bình chân như vại, vì có lẽ người Sài Gòn phần lớn sống không phụ thuộc vào đồng lương của nhà nước. Nước nổi lo chi bèo không nổi, cái triết lý sống quả là hiệu nghiệm.

Hỏi rằng người Sài Gòn có bon chen hay không? Thì tôi cảm thấy người Sài Gòn không hề bon chen. Bạn giàu thì mặc bạn và tôi nghèo thì cũng không ai chê trách. Giàu thì đi xe hơi, nghèo thì đi xe đạp, xe máy tàng tàng chẳng ai coi thường bạn cả. Đôi lúc thấy cũng hay hay vì bạn cứ việc sống và làm việc mà không phải chịu áp lực của sự soi mói giàu nghèo. Sự phân cách xã hội ở Sài Gòn không có, đó là điều mà thực sự nhiều người muốn về nơi đây để sinh sống.


Cứ từ từ, lo gì... phải không bạn ?!


Charles.Hiếu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét