Tôi gắn bó với miền Tây sông nước 18 năm. Đối
với nhiều người, 18 năm đó như chỉ thoáng qua, nhưng với tôi, khoảng thời gian ấy
đủ dài để tôi thấy yêu và nhớ quê khi lên thành phố học. Sài Gòn xa hoa, tráng
lệ quá, và có lẽ vì thế mà nhiều người trẻ như tôi thích nó hơn thích quê. Nhưng
sao ở đây, tôi nhớ quê mình quá, chỉ muốn được về, về với vùng đất yên ả thanh
bình ấy thôi.
Tôi yêu quê tôi, yêu
những ngày thơ ấu chạy theo mấy anh thả diều ngoài đồng; đi câu cá bống ngoài mấy
cái ao gần nhà nội, hay những ngày chạy lon ton ôm đống rơm vô nhờ dượng nướng
mấy con tôm bắt trong mấy cái ao mà người dân gần sông Cái be bờ nhử tôm vào sống,
hay những ngày ngồi hí hửng bên rổ cua mẹ bắt ngoài đồng mang về luộc.
Tôi cũng được chứng
kiến sự thay đổi của vùng quê, từ căn nhà lá đơn sơ với chuỗi ngày phải xài đèn
dầu loe hoe, những con đường đất lầy lội sau mưa, cho đến khi nhà nào cũng xây
tường gạch, có đèn điện thắp sáng, và những con đường được tráng nhựa láng o.
Nhớ những ngày mùa sau khi thi đại học, tôi chạy vào ruộng phơi lúa cùng cha rồi
phụ cha vác mấy bao lúa ngọn thấm nước từ tận mấy công ruộng phía trong cùng.
Tôi nhớ những bờ ruộng nho nhỏ, bước trên đó, bao lúa ngọn ở trên vai cứ
nghiêng ngửa, nhiều lúc tôi trượt cả chân xuống ruộng. Bây giờ, nhớ lại, tôi
càng thêm thấu hiểu nỗi cực nhọc của cha mẹ, của cô bác nông dân, nó lớn hơn rất
nhiều lần so với suy nghĩ giản đơn của một đứa chỉ lo ăn lo học tuổi 18 hồi đó.
Cũng từ khi xa quê tôi mới thấm thía hai chữ
“Miền Tây” và thấy yêu nó nhiều thật nhiều. Miền Tây và quê tôi như hòa làm một.
Bởi lẽ quê tôi thuộc Miền Tây mà.
Tôi yêu quê tôi, yêu Miền Tây, yêu sự yên
bình, yêu nắng chiều, yêu những hạt mưa rơi bên luỹ tre, yêu cơn gió thổi qua
những tàu lá chuối, những ngọn khoai mì, cây nhãn bên hiên nhà, cây vú sữa hay ở
những ngọn dừa xa xa; hay đơn giản là tiếng dế kêu trong đêm, tiếng ếch nhái
kêu trong những cơn mưa chiều tối. Yêu lắm những cánh đồng, những người dân quê
thật thà chất phác, yêu những món ăn quê thân thuộc. Yêu những người nông dân
bên những cánh đồng xanh mướt lộng gió, yêu ngày mùa với những cánh đồng vàng
ruộm, yêu nụ cười của cha mẹ cùng cô bác khi được mùa.
Tôi
yêu Miền Tây đủ để thấy tức điên mỗi khi nghe người ta nói xấu người Miền Tây. Đủ để nuốt nước mắt mỗi khi tin lũ về không về nhà kịp cùng cha mẹ.
Tôi nhung nhớ miền Tây bởi nụ cười mộc mạc của em. Và cứ đến mỗi ngày mùa, tôi lại giấu nụ ấy da diết trong tâm bởi mình quá nhút nhát...
nhakhongcogi1985
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét