Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

SÀI GÒN ƠI, TA NHỚ !

Với ai đó, Sài Gòn không phải là nơi sinh ra nhưng là nơi cưu mang, chở che và chắp cánh rất nhiều thân phận.


Buổi sang, mở máy tính kiểm tra mail, bỗng nhận được thư của Minh, "Nhỏ ơi khoẻ không? Tối qua nhóm G7 tụi mình tụ tập ở Ốc Đào, Cang tháng sau cưới, Ly thì Noel này về, vợ chồng Khanh chuẩn bị có em bé, toàn tin vui cả Nhỏ ạ, hàn huyên tâm sự đến tận khuya, kêu bốn lượt ốc hương nướng muối ớt, món Nhỏ thích đó. Đứa nào cũng nhắc tới Nhỏ, đứa nào cũng nhớ Nhỏ, ta cũng nhớ, Sài Gòn cũng nhớ Nhỏ... Hà Nội đang có gió mùa đông bắc phải không ? Nhỏ nhớ mặc áo ấm nhé..."


Tôi bỗng thừ người thẫn thờ, cảm giác nghèn nghẹn và nhớ thương khôn tả ùa về. Ôi Sài Gòn, nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi có gia đình, bạn bè, nơi lưu giữ tất cả kỷ niệm và miền ký ức. Hai mươi sáu năm ta thuộc về Sài Gòn, cả con người và tâm hồn ta đã thuộc về nơi đây như một lẽ tự nhiện để rồi cho dù đã chuẩn bị trước tinh thần thì ta vẫn hụt hẫng và chênh chao khi phải chia xa.


Đôi lúc đi trên đường phố Hà Nội bất chợt nghe giọng miền Nam, tim bỗng dưng đập mạnh, ta vội dáo dác ngóng tìm giọng nói ấy với một cảm xúc không diễn tả thành lời. Ta bị làm sao vậy ?

Ta nhớ từng món ăn vặt Sài Gòn khi xưa hay tụ tập bạn bè lê le ngõ hẻm, bạn bè bay ra bay vào đều í ới dặn gửi mang ra, cũng món ăn đó do quán đó làm nhưng sao thấy nó vô vị quá, phải chăng cái không khí bạn bè, không khí Sài Gòn làm món ăn ngon hơn ? Ta cũng chẳng biết nữa...

Gió mùa đông bắc đã tràn về Hà Nội, ngoài đường rực rỡ áo ấm xanh đỏ tím vàng, cái lạnh làm ta khó chịu vì chưa quen, môi bắt đầu bong tróc và da dẻ thì căng rát. Cuối tuần chỉ biết lẩn quẩn ở nhà chẳng biết đi đâu vì sợ lạnh. Ta xuýt xoa thầm nghĩ, giờ này ở Sài Gòn là cả nhóm đã lê la cà phê bệt Hàn Thuyên, từ sáng đến trưa, đứa nào cũng "đồng phục" dép lào, áo thun, quần short, cả bọn sẽ ngắm nhìn đường phố lúc thì được nhuộm màu vàng của nắng và có khi thì được nhuộm màu xanh của cây, sẽ chỉ trỏ các cặp cô dâu chú rể đang chụp hình cưới ở Nhà thờ Đức Bà, sẽ ngắm nghía rờ mó bình luận ỏm tỏi từng chiếc xe cổ được những chủ nhân của chúng "vô tình" dựng ngay góc đường trước con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người, sẽ chọc ghẹo nhau gán ghép loạn xạ cả lên và cười vang cả góc phố, sẽ kéo nhau đi giải quyết cơn kêu gào của bao tử bằng lẩu dê Trương Định hay lẩu cá kèo Bà Huyện (Thanh Quan). Đứa nào bận thì về trước, những đứa còn lại sẽ rủ nhau đi xem phim miễn phí ở rạp phim tư liệu Phan Kế Bính hoặc lang thang Thư viện tổng hợp trên đường Lý Tự Trọng, hay ghé một ngôi chùa nào đó thắp nhang xì xụp khấn vái. Những lúc chưa nghĩ ra được chỗ nào thì cả đám phải cố mà nghĩ cho ra vì đứa nào cũng muốn lang thang Sài Gòn với nhóm để trốn việc nhà, để buôn chuyện và để cười đùa. Chơi chán chê chuẩn bị đến giờ cơm chiều mới lục đục ra về nhưng vẫn không quên nhắn nhủ: "Tuần sau chỗ cũ nữa nhé !".

Với ai đó, Sài Gòn không phải là nơi sinh ra nhưng là nơi cưu mang, chở che và chắp cánh rất nhiều thân phận. Sài Gòn bao dung, là quê hương thứ hai của những cư dân xa xứ. Có người bảo mùa xuân Sài Gòn thường bị bỏ mặc, nhưng với một kẻ xa xứ thì mùa xuân năm nay Sài Gòn sẽ nồn nàn và thi vị hơn khi cạnh mâm ngũ quả là một cành đào Nhật Tân e ấp khoe nụ bên sắc vàng rực rỡ của hao mai.

Sài Gòn ơi, chờ ta nhé !
hawa, vifa, vifafair, vifa fair, vifahome, vifa home, 2013, 2014, sài gòn, tp.hcm, cà phê bệt, hàn thuyên, con gái sài gòn, lộc xuân, nhà thờ đức bà, ảnh cưới, nhớ, lang thang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét