Cô đơn khi đời vắng em... |
Sao em lâu chết vậy
trăng
chết mau đi để thơ
văn ăn mừng
chết cho trời đất ở
chung
chết cho cây cỏ giăng
mùng ái ân
Chết cho ai được ở trần
nửa đêm đứng khóc giữa
sân nhà người
chết cho ai sống niềm
vui
cho đời nay ngủ với
người đời xưa
Chết cho đàn đỏ máu
trưa
cho liêm với sỉ xin
chừa yêu thương
chết cho muôn cõi vô
thường
ủ chung nấm mộ bên
giường của tôi
Chết cho thượng hạ bồi
hồi
cho thơ tôi rụng xuống
đời Quỳnh Như
Phạm thái ơi chớ khóc
cười
tôi đâu có khác hơn
người chút nao
Chết đi trăng, chết
thật nào
để tôi xây mộ rồi vào
chết chung
nghĩ thương châu quận
vô cùng
yêu thương đến nỗi
điên khùng giống tôi
Chết đi chết phắt cho
rồi
sống làm chi để đứng
ngồi không yên
như ta mà phải lụy
phiền
huống chi cây cỏ đảo
điên thế nào
Một mai ngồi giữa bờ
ao
làm con dế gọi chiêm
bao cho người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét