Không
biết tự bao giờ anh nhớ em. Tia nắng cuối cùng đã tắt, chiều vơi dần hoàng hôn
khép mắt. Nỗi nhớ cựa mình tỉnh giấc mon men đan kín màn đêm. Tưởng bâng quơ
thoáng nhớ thoáng quên, nhớ - quên đang chơi trò trốn tìm đuổi bắt. Đêm trùm
lấp quên, nhớ về rất thực chập chững gõ cửa lòng.
Lúc
này em có nhớ anh không? Hay đóng cửa cài then nỗi nhớ. Đêm đặc quánh mầm khát
khao nứt nụ. Đáy dối gian sóng lắng nhịp tự tình. Hãy để cho con tim lạc lối một
lần. Màu thời gian ươm mầm xanh thương nhớ. Một lần thôi, đa đoan hay duyên nợ
để cuối đường ngoảnh lại không ngậm ngùi tiếc nuối trái tim yêu.
Một lần thôi để một lần… nỗi nhớ không lũ lượt kéo về
nêm chặt màn đêm.
Một lần thôi...
Biển chiều nay xin đừng câm lặng thế!
Hãy thét gào như buồm đã buông…
trôi
Thuyền nhổ neo còn nguyên bến đỗ
Nụ hôn òa chết đuối giữa bờ môi.
Charles.Hieu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét