Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

CHỈ DÀNH CHO GIẢI TRÍ

VÌ SAO ÔNG GIÓNG VỀ TRỜI (Phần 4)



Lũ giặc Ân kéo quân vào đánh nước ta như vào chỗ không người. Chúng đã biết đến sự hèn kém của vua quan Văn Lang nên càng huyênh hoang tàn ác. Đi đến đâu chúng cũng cướp bóc đốt phá. Đi theo bọn lính là một bọn dân phu, hễ cướp bóc được cái gì là bọn dân phu lại lặc lè tha về đất Bắc. Cái gì không chở được thì chúng đốt phá tan hoang. Giặc túm cẳng con đỏ ném vào lửa cháy. Gặp đàn ông, chúng giết hại không chút tiếc thương. Thấy đàn bà, chúng thay nhau hãm hiếp… tiếng kêu khóc ai oán dậy giời dậy đất: “ Ơi vua! Ơi quan! Sao để dân đen khốn khổ thế này”

 Giời lửa đỏ nung hầm hập, đất loang máu chảy thành sông…

 Chợt nghe có quân ta sắp tới gần, tướng giặc vội tập hợp quân sĩ nghênh chiến. Rồi cơ ngũ chỉnh tề, tướng giặc lên ngựa khua đao, lính tráng giương cung tên sắp sẵn. Tướng giặc hét vang: “Chuẩn bị! Hãy đánh cho bọn man di Văn Lang biết oai của nước nhớn!”

Cả đám nhao nhao:

- Đả… Đả… Đánh cho bọn man di biết thế nào là oai nước nhớn!

- Đả… Đả… Đánh cho bọn man di biết thế nào là oai nước nhớn!

Muộn thấy giặc. Chàng ghìm ngựa sắt chờ cho trai tráng theo kịp. Tướng giặc tưởng quân ta sợ hãi. Hắn vung tay. Lũ giặc ngoác mồm hô “Đả! Đả…” rồi ào ào xông lên. 

Muộn vỗ vào lưng ngựa sắt. Ngựa hí vang giời. Hai vó trước tung lên trên không, hai vó sau dậm lún đất… Miệng ngựa phun luồng lửa hừng hực…

Lửa thiêu đám giặc Ân đứng đầu cháy đen như lũ kiến bị rang.

Muộn vung gậy sắt, lia một phát… Gió cuộn vù vù. Lũ giặc đứng giữa phọt óc chết như ngả rạ.

Quân ta ào ạt xông lên.

Ngựa sắt tung vó phun ngàn luồng lửa, Muộn vung gậy lia thêm phát nữa lũ giặc chết thêm một đám. Trai tráng lại hò reo…

Giặc vẫn còn đông lắm. Phía sau tướng giặc vẫn đốc thúc quân sĩ của nó xông lên.

Muộn lại vung gậy. Nhát lia gậy này làm một đám giặc nữa chết không kịp ngáp.

Nhưng gậy va xuống đất… gẫy làm ba… cát bắn tung tóe!

Giặc thấy vậy lại hò la lao tới.

Nghiến răng! Trợn mắt! Muộn thuận tay nhổ ngay bụi tre bờ bên cạnh vung mạnh. Giặc lại lăn ra từng đám. Nhiều cái đập làm búi tre xơ tướp. Chàng lại nhổ bụi tre khác. Cứ vậy. Cứ vậy. Văn Lang đâu có thiếu tre.

Lửa từ mồm ngựa vẫn phun ra, đám giặc ngã xuống đứa bị cháy thiêu, đứa ngắc ngoải bị trai tráng xông lên đập chết.

Tướng giặc hoảng quá vội vàng bỏ chạy. Lính tráng của chúng cũng vội vã chạy cho xa khỏi tầm lửa phun, ngoài tầm vung tre của Muộn. Quân ta ầm ầm đuổi theo.

Đến sát biên giới. Muộn dừng ngựa lại, và ra hiệu để mọi người dừng lại.

Lũ giặc thấy ta không đuổi nữa. Chúng dừng lại thở.

Chợt thấy Muộn nhảy xuống ngựa và tất cả quân Văn Lang đều quay lưng lại.

Bọn giặc tưởng bên Văn Lang núng thế định tháo lui. Chúng hò hét xông lên

Muộn thong thả quay người. Chàng cúi xuống vén khố, chổng mông về đất giặc.

Bọn giặc ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Chợt nghe “ủm ùm” một tiếng như sấm. Tướng quân nhà Ân lăn quay chết tốt. Còn sót đứa nào thì sợ mất mật, mặt mũi ngác ngơ vừa chạy vừa chém nhau loạn xạ.

Thì ra chàng Muộn ăn cơm cà nên nóng ruột, bụng sôi sùng sục tức khí đầy hơi, lại thêm bực mình vì gậy sắt bị gẫy. Bèn xả một phát rắm cho đã đời vào đất giặc. Lũ giặc không chịu nổi cái khí ấy, lăn ra mà chết. Đứa còn sống cũng ra rồ ra dại tự chém giết lẫn nhau…

Bên ta cả cười. Thong thả kéo nhau về mừng thắng trận. Đât nước đã sạch bóng giặc ngoài.


Muộn hướng về phía làng Gióng lạy ba lạy. Lại vòng tay cúi đầu trước cánh đàn ông làng Gióng: “Cảm ơn giai làng! Muộn còn mẹ già, xin giúp đỡ!” rồi quay ngựa bay vút lên giời.

Cánh đàn ông làng Gióng vòng tay đáp lễ và từ từ quỳ xuống ngẩng đầu nhìn theo người giời khuất dần, khuất dần vào mây trắng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét