Lão quan cùng tên
lính hầu thấy Muộn vươn vai vài phát mà nhớn nhanh như vậy thì hoảng, cả hai chạy
một mạch cả ngày lẫn đêm về gặp vua. Vua hỏi:
Lão
quan ấp úng thưa:
-
Tìm được một thằng bé lên ba…
Vua
chửi:
-
Mày là đồ ăn hại! Thằng bé lên ba thì đâu chả có, bé thì làm được cái gì?
Quan
thưa:
-
Dưng mà lạ lắm: nó vươn vai hai phát mà đã gần bằng người nhớn. Nó vươn phát nữa
thì còn to hơn cả vua…
Vua
giận lắm chửi:
-
Đứa nào to được hơn tao. Tao chém đứt đầu ngay.
Quan
vội thưa lại:
-
Nó vươn vai vài phát nữa thì còn hơn cả vua nước Ân ấy chứ.
Vua
ta nghe thế thì không giận nữa. Vì thằng quan còn dám nói thằng bé ấy to hơn cả
cái đứa to hơn mình. Bèn hỏi lại:
-
Thật không?
-
Thật!
Vua
bảo:
-
Những thứ ấy có thể bắt thợ cả nước về cùng chung làm. Chỉ sợ nó nói khoác. Để
tao đến tận nơi xem có đúng vậy không đã.
Rồi
vua bắt người nhà đi tìm thợ cả nước và hô mọi người đóng góp sắt đồng để chuẩn
bị làm các thứ theo lời của thằng bé. Rồi vua cùng lão quan xuống làng Gióng.
Vua
xuống đến nhà Muộn đúng lúc bữa trưa. Thấy bà mẹ đang ngồi lặng lẽ nhìn con ăn
cơm. Muộn ta lấy bát yêu vục vào cái nồi mười hai, lấy tay nhón cà muối, mỗi
bát cơm to như vậy chỉ và hai phát là hết. Chả mấy chốc nồi mười hai cơm đã hết
veo mà mồm vẫn còn thòm thèm chưa đã.
Vua
hỏi:
-
Sao mày ăn khỏe thế? Dễ đến bằng mười người…
Muộn
bảo:
-
Ăn vậy mới nhớn được.
Vua
lại bảo:
Muộn
không nói gì đứng lên vươn vai. Tự nhiên nhớn lên, đầu chạm xà nhà.
Vua
cả kinh. Lại bảo tiếp:
-
Còn nhớn được nữa không?
Muộn
bảo:
-
Còn! Dưng mà nhớn nữa thì đói lắm. Mẹ tao hết gạo rồi…
Người
làng thấy bảo có vua về thì sang xem. Người ta túm đông túm đỏ trong nhà ngoài
sân để xem vua. Và cùng vua xem Muộn ăn cơm, xem chàng ta vươn vai nhớn dậy. Ai
cũng lè lưỡi sợ cho cái tài ăn khỏe của Muộn. Họ lại càng xót xa hơn khi mẹ Muộn
đã nghèo lại còn phải nhịn cơm cho con ăn. Mọi người xì xào bàn bạc với nhau rồi
cùng tản mát ai về nhà nấy.
Đến
lúc bấy giờ vua mới tin vội tất tả về gọi các quan đốc thúc mọi người nổi lửa đốt
lò rèn ngựa sắt, đúc gậy đồng, đóng áo sắt…Hàng muôn người tấp nập thổi bễ,
quai búa, trăm cái lò cháy rừng rực, hàng núi sắt đồng đưa vào lò. Ròng rã suốt
bảy ngày đêm búa đe chí chát.
Ngày
thứ chín thì các thứ đã được đưa đến nhà Muộn. Ngựa đặt trên bánh xe do hai thớt
voi kéo, còn gậy thì to hơn cột nhà phải mấy chục người khiêng lặc lè. Muộn ra
xem, rồi chàng ta giơ tay khẽ đập một phát vào lưng ngựa. Cả một khối sắt to
đùng sụp xuống tan tành. Muộn sầm mặt không nói gì.
Vua
quan chưng hửng xấu hổ chỉ thiếu nước chui xuống đất.
Vua
lập tức bắt tên quan trông coi việc rèn ngựa đem chém đầu vì tội hắn ăn bớt sắt,
lơ là để thợ làm ăn gian dối. Rồi giao cho quan khác trông gương mà làm ăn cho
cẩn thận. Viên quan được giao run bần bật nhận lệnh, không dám lơ là, không dám
ăn bớt sắt đồng, đốc thúc thợ thuyền ra sức làm cho xong. Chín ngày sau thì ngựa
sắt được sáu thớt voi kéo về làng Gióng.
Đoàn
voi kéo ngựa sắt về đến nhà Muộn thì thấy dân làng tấp nập đội cơm, mang cà muối
đến nhà chàng Muộn. Nhà giầu đội nồi ba mươi, nhà nghèo thì chỉ bưng cái niêu đất;
bọn trẻ tay bê bịch cà muối gói bằng lá dong. Người ta lấy những cái nong to để
ra giữa sân rồi trút cơm vào đấy. Dồn dịch tất cả quật thành bảy nong đầy tú ụ.
Rồi trút cà vào những cái nong: được ba nong đầy. Muộn vòng tay cảm tạ xóm làng
rồi ngồi xuống ăn cơm. Chưa đầy nửa khắc thì bảy nong cơm với ba nong cà hết nhẵn.
Ăn
xong. Muộn khà một tiếng rồi bê hẳn cái chum nước mưa làm một hơi hết cạn sạch.
Lúc bấy giờ mới bảo: No! Rồi vươn vai ba phát. Người cao đến bốn mươi thước*. Lừng
lững như trái núi. Bắp chân bắp tay cuồn cuộn, ngực vồng thành múi. Khuôn mặt
vuông vức, mỗi bước đi đất rung dưới chân, dáng điệu hiên ngang lẫm liệt, tiếng
nói vang như sấm động:
- Đưa ngựa vào đây.
- Đưa ngựa vào đây.
Sáu
thớt voi kéo con ngựa sắt vào sân. Muộn vuốt vuốt đầu ngựa rồi ghé mồm thổi bảy
hơi vào tai ngựa. Ngựa sắt chớp chớp mắt, vẫy tai. Muộn đập vào lưng ngựa một
phát. Con ngựa như giật mình… tung vó. Chỗ chân ngựa hóa thành những cái ao nhỏ.
Vua và mọi người cả
kinh.
Muộn
mặc áo sắt đội mũ sắt rồi cúi xuống cầm cây gậy sắt. Cây gậy hơn năm chục người
khiêng lặc lè mà Muộn cầm lên nhẹ nhàng như thể cái que. Người ta nhìn thấy
chàng Muộn nhăn trán nhíu mày. Sao thế nhỉ? Cũng chỉ một thoáng qua… rồi mọi
người thấy Muộn lắc nhẹ cánh tay, cây gậy đã xoay tít như chong chóng. Gió cuộn
vù vù tiếng rít như tiếng sấm. Vua quan thất kinh mặt xanh nhợt nhạt, râu bay,
tóc dựng… Dân làng mặt mũi hả hê, cánh đàn bà xuýt xoa bàn tán: “Ui giời! Mạnh
thế! Khỏe thế!” Cánh đàn ông trai tráng trong làng lúc này cũng kẻ gậy người
dao, mình trần khố dây xếp thành hàng đều chằn chặn đằng sau ngựa sắt. Tất cả
vòng tay, mặt hướng về chàng Muộn rồi cùng hô: “Xin cho chúng tao cùng đi đánh
giặc”. Muộn gật đầu ưng thuận. Tiếng hò reo của cánh đàn ông dậy giời dậy đất.
Muộn
đặt gậy xuống đất, bước đến trước mặt mẹ, chàng quỳ xuống vòng tay cúi đầu:
-
Chào Mẹ! Con đi…
Rồi
chàng đứng lên, vòng tay vẫn giữ nguyên, cúi đầu hướng về phía dân làng:
-
Chào tất cả bà con… Cảm ơn tất cả bà con. Muộn này còn mẹ già xin được bà con
trông nom đùm bọc…
Đoạn
cầm lấy cây gậy, Muộn nhảy lên ngựa sắt. Ngựa hí vang giời. Đoàn quân do Muộn dẫn
đầu rần rần lên đường. Đi đến đâu nghe giời rung đất chuyển rùng rùng đến đấy.
Vua,
quan, tướng, lính hầu rực rỡ áo mũ… cả bọn cụp mặt, đứng dạt về một bên nhường
chỗ cho đoàn quân mình trần, khố bện.
Mẹ
già vẫn tựa cửa, nước mắt chảy ròng ròng nhìn con đi. Dân làng bịn rịn giơ tay
vẫy chào đưa tiễn.
Phía
đồng xa… đoàn quân khuất dần sau bụi đỏ…
Bài này ai viết mà hay zậy ??? Em cười hếch cả mũi lên luôn.
Trả lờiXóa